SÀI GÒN: CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ 

(Viết cho những người đồng nghiệp, chúng ta đã sống một quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tuổi trẻ của mình)

Dịch Covid hoành hành tại Việt Nam trong 2 năm vừa qua đã ảnh hưởng tới tất cả mọi người, từ công việc tới gia đình, nặng nề hơn là gây tổn thất về tính mạng con người, đồng thời đã gây áp lực lên hệ thống quản lývà ngành y tế. Đặc biệt đợt dịch thứ 4 vừa qua tại các tỉnh phía Nam, dịch bệnh đã bùng phát hết sức mạnh mẽ, bao nhiêu đồng nghiệp của chúng ta trong đó đã gồng mình chống dịch, nhưng trước làn sóng Covid khắc nghiệt, sức người có hạn dịch đã làm chao đảo hệ thống y tế tại đây. Đứng trước thử thách đó, với lời kêu gọi chi viện của các tỉnh phía Nam, sự chỉ đạo bộ y tế,ngành y tế Ninh Bình chúng ta cũng đã đồng hành chung tay góp sức thể hiện bằng sự tình nguyện của nhân viên y tế, được ủy ban tỉnh, sở y tế thành lập các đoàn với nhiệm vụ vào ngay phía Nam giúp đỡ các tỉnh bạn, với phương châm: Giúp đỡ bạn là giúp đỡ chính mình.

Để rồi ngày hôm nay khi đã trở về quê hương, khi các tỉnh bạn dịch đã cơ bản được kiểm soát, cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên,tôi lại nhớ về các bạn, nhớ về những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua, về những gì đọng lại trong mỗi người. Chắc các bạn vẫn nhớ, khi kí vào lá đơn tình nguyện tham gia phòng chống dịch trong chúng ta nhiều bạn thậm chí còn chưa bàn bàn bạc với gia đình, có bạn con mới được có 6-7 tháng tuổi, nhưng không biết vì lý do gì chúng ta vẫn kí, có lẽ vì lúc đó tinh thần mọi người đã lên rất cao rồi thì phải, chúng ta nghĩ tới các đồng nghiệp của mình làm việc ngày đêm không được nghỉ, có người bao lâu chưa được về với gia đình, bệnh nhân nhiễm ngày một nhiều, cùng với đó là trở nặng là tử vong, là nhu cầu cần được chăm sóc tăng cao. Chúng tanhững công dân Việt Nam, mà truyền thống từ hàng ngàn đời nay đã được kế thừa “người Việt Nam không bao giờ bỏ nhau trong lúc khó khăn”, hơn nữa lại là những người đồng nghiệp với nhau, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Thật may mắn chúng ta được sự ủng hộ của mọi người trong gia đình, sự giúp đỡ của các bạn đồng nghiệp trong cơ quan, sự quan tâm động viên của cấp lãnh đạođể anh chị em yên tâm đi làm nhiệm vụ. Cuộc đời cũng lạ thật, chỉ với 1 trái tim đầy nhiệt huyết, một tinh thần quyết tâm mà con người ta có thể dấn thân vào một nơi mà mình chưa bao giờ đặt chân tới, dẫu biết rằng nơi đó đầy rẫy những khó khăn và thử thách.

Để rồi khi vào đến nơi cảnh tượng hết sức đau xót, 1 thành phố Hồ Chí Minh hoa lệ tấp nập là thế mà bây giờ hoang vắng, tất cả các đường ngang ngõ tắt đều được kiểm soát, trên đường âm vang chỉ là tiếng còi hú xe cứu thương và bóng những con người đi làm nhiệm vụ. Trong bệnh viện, các bạn đồng nghiệp thì gồng mình làm việc vì quá tải, 1 không khí hối hả, chỉ công việc công việc. Anh chị em cũng hết sức choáng ngợp. Tại đơn vị mình công tác mọi người cũng làm công việc chăm sóc bệnh nhân, cũng có khi bận vì bệnh nhân cấp cứu, nhưng cũng có thời gian nghỉ ngơi về với gia đinh để hồi phục sức khỏe, tuy nhiên về tình hình trong đó thì ngoài sức tưởng tượng. Sáng nào cũng thế, chiếc xe yêu dấu đúng giờ xe sẽ đưa anh em vào vị trí công tác, đến nơi là làm việc ngay, mỗi người mỗi công việc, ai cấp phát thuốc cứ cấp thuốc, các bạn còn lại đồng loạt vào phòng thay bộ đồ bảo hộ để xuống buồng bệnh, anh chị em quan tâm giúp đỡ nhau chỉnh cho nhau từ cái khẩu trang, khóa kéo, đảm bảo trang phục kín bảo vệ đồng nghiệp của mình tốt nhất. Số lượng bệnh nhân cần theo dõi nhiều, trở nặng nhanh, đôi khi chỉ 1 bệnh nhân cần tới 5 tới 7 nhân viên y tế trợ giúp. Khác biệt về giọng nói đôi khi cũng là một rào cản, anh chị em đôi khi cũng phải hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần. Thời tiết nóng bức, bảo hộ kín, thời gian làm việc kéo dài, mồ hôi nhiều khi chảy thành dòng trong bộ đồ bảo hộ, nhưng không ai bảo ai mọi người đều nhìn nhau và cố gắng. Vì bệnh nhân không chỉ mắc Covid mà còn tồn tại nhiều bệnh nền cần chữa trị như: suy tim, suy thận, đái tháo đường nên khi gặp những ca bệnh khó cần phải sự hội chẩn của rất nhiều chuyên khoa. Đồng thời vì là khu cách ly điều trị nên sẽ không có người nhà hỗ trợ, nhiều bệnh nhân già yếu đều do các nhân viên y tế chăm sóc toàn bộ, từ miếng ăn tới giấc ngủ thậm chí cả việc vệ sinh cá nhân. Có ai còn nhớ, để thay đồ cho bệnh nhân nặng kí chúng ta cần tới tất thảy bao nhiêu người không, chắc chẳng nhớ đâu, vì lúc đó chúng ta cứ làm thôi, thấy nhau vất vả quá thì lại xúm vào giúp, hơi nước nhiều khi nhòe hết kính, đó là lúc nhìn chắc không chỉ bằng mắt có lẽ cần phải dùng tất cả các giác quan của bản thân. Để chắt chiu từng bộ trang phục bảo hộ nên ai cũng cố gắng kéo dài hơn ca làm việc của mình, để rồi quá giờ ăn thì với anh em chúng ta mỳ tôm có lẽ cũng trở thành những người bạn tri kỷ. Tuy nhiên có những lời nói động viên của các cô bác bệnh nhân mà có lẽ sẽ còn đọng lại mãi “ Các con ráng giúp đỡ bà con trong này nghen”, bà con rất vui khi nghe thấy giọng nói của các nhân viên y tế ngoài Bắc.

Tuy nhiên để hòa nhập rất nhanh với công việc, chúng ta cũng đã được sự hỗ trợ rất nhiều của các đồng nghiệp trong đó, mọi người đã tạo không khí rất cởi mở, chân thành, trao đổi kinh nghiệm điều trị bệnh lý, chăm sóc bệnh nhân, hỗ trợ trong cả công tác sinh hoạt. Những Chợ Rẫy, Viện tim, rồi Hùng Vương, quận tư, quận 7... Những người đồng nghiệp đáng mến mà anh em chúng ta đã gặp, đã sống, đã làm việc cùng, chia sẻ cho nhau những niềm vui cũng như nỗi buồn khi xa gia đình. Biết bao giờ chúng mình mới được gặp lại nhau các bạn nhỉ!

Anh em chúng ta đã cùng nhau giữ sức khỏe, cứu lấy mạng sống của rất nhiều bệnh nhân trong bệnh viện điều trị của mình, cũng đã tổ chức được 1 đêm trung thu có ý nghĩa cho các em nhỏ. Nhìn những ánh mắt mệt mỏi vì khó thở, vì bệnh nặng và rồi những nụ cười nở trên môi, niềm vui của bệnh nhân khi được thông báo ra viện, chúng ta càng nghĩ mình phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Nhưng chúng ta cũng phải cảm ơn rất nhiều sự quan tâm hỗ trợ động viênkịp thời của các ban ngành trong tỉnh, của sở y tế, của lãnh đạo bệnh viện, đồng thời là những dòng tin nhắn động viên của đồng nghiệp tại quê nhà, lời mong mỏi rất đơn giản “ Cố gắng bình an trở về nhé”, hơn hết là sự động viên của gia đình. Tất cả điều đó làm anh em ta càng vững tâm hơn trong công việc, vì đằng sau mình là một hậu phương lớn vững chắc.

Để rồi ngày hôm nay khi nghe tin Thành phố Hồ Chí Minh đã trở thành vùng xanh, chúng ta bỗng thấy bồi hồi xúc động. Thành phố có sức mình đóng góp rồi đã khỏe trở lại,gác lại những lo âu bộn bề của năm cũ, 1 cuộc sống bình thường mới lại bắt đầu.

Anh chị em chúng ta được quay trở về quê hương, trở về với gia đình, với tình yêu với công việc thường ngày của mình, để chúng ta lại cùng đồng hành với quê hương mình tiếp tục phòng chống Covid. Tuy nhiên chắc chắc với kinh nghiệm đã trải qua chúng ta sẽ vững tâm hơn rất nhiều trong công việc.

Một điều cuối cùng chính tôi và rất nhiều bạn đã nhận ra sau chuyến đi công tác. Cuộc đời mình hình như hơn 30 năm qua dường như mình cũng chưa làm được gì nhiều lắm, có lẽ mình cũng chưa biết sự tồn tại của mình trong cuộc đời này là gì, để rồi rất nhiều bạn đã tìm thấy. Mọi thứ vật chất rồi cũng qua, điện thoại xịn, quần áo đẹp, xe đắt tiền tất cả rồi sẽ cũ. Đối diện với lằn ranh sinh tử thì lúc đó chỉ cần được sống thôi, mọi thứ khác đều sẽ trở thành vô nghĩa. Sống là cho đi chẳng nhận lại bao giờ. Có nhà văn đã từng viết “ Đời người chỉ sống có một lần, sống sao cho ra sống, đừng để ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí “, và tôi tin chắc rằngchúng ta đã có khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tuổi trẻ của mình.

Bác sỹ CKI Nguyễn Thái Bình

587 Go top

Tin nổi bật

Trưởng Ban Biên Tập: BS.CKII.Chu Thị Giang - Giám đốc bệnh viện
Ghi rõ nguồn www.benhvienninhbinh.vn khi sử dụng lại thông tin từ website này.
Các đồng nghiệp, các công tác viên muốn đóng góp bài viết vui lòng vào phần Liên hệ
Địa chỉ: Đường Tuệ Tĩnh - Phường Nam Thành - Thành Phố Ninh Bình
Fax: 02293.871.030 Website: benhvienninhbinh.vn
Đăng nhập